Một buổi chiều một cành phong lan tím,
Màu thủy chung ko thể tàn phai
"Nếu lúc trước chúng ta là hai
Thì bây h sẽ là đôi nhé."
Một bức tranh như được ai tô vẽ
Bởi màu hồng và có cả màu xanh.
Em hạnh phúc bởi bên cạnh co anh
Người đầu tiên và sẽ là duy nhất.
Em mến anh bởi vì anh chân thật
Đến với em ko một chút bận lòng.
Người con trai em vẫn thầm mong
Sao có thể tuyệt vời đến thế!!!
Bông bất tử như một lời tuyên thề
Trái tim anh sẽ mãi thuộc về em...
Và như thế em cũng đã quen
Một tinh yêu êm đềm và trong sáng.
Nhưng có phải rằng em quá đáng???
Thắp nến rồi còn muốn ánh lung linh
Hay bởi anh đã yêu quá nhiệt tình
Rồi để chúng chìm vào khoảng lặng!!!
Bông bất tử ngày nào anh tặng
Em vẫn thừong ngắm nó mỗi chiều.
Khi nắng vàng nhuốm sắc cô liêu
Rọi xuống phố im lìm quạnh quẽ.
Và em nghe tiếng phong lan rất khẽ
Đã tàn rồi dẫu chẳng bởi gió mưa.
Màu hoa tím đã là của ngày xưa
Giống như h em chi còn nước mắt!
Ngày chia tay anh ôm em thật chặt
Như chẳng có gì chia cắt nổi hai ta.
Anh đã khóc, em cũng biết vậy mà
Anh yêu em và em cũng thế!!!
Nói chia tay đâu phải là điều dễ
Nhưng cuộc đời phải có lúc khó khăn.
Ko hờn ghen, ko một chút thù hằn
Mình chia tay như một điều tất yếu!
Một lí do chính là khuyết thiếu
Lỗi ở em hay là lỗi ở anh?
Tại cả hai ta hay chỉ tại trời xanh?
Giọt nước mắt nói rằng :" ĐỊNH MỆNH ".